Thursday, November 17, 2011

Những kỷ niệm của Cô Thanh Tài nhân ngày Nhà Giáo 2011

Kỷ niệm ngày nhà giáo.
Không hiểu sao mỗi năm gần đến ngày nhà giáo, lòng tôi lại rộn lên những kỷ niệm xưa cũ. Một thời làm cô giáo đứng trên bục giảng tại trường Nông Lâm Súc Daklak, là ngôi trường tôi nhận nhiệm sở đầu tiên trong đời dạy học.
Khi đó tôi là cô giáo trẻ tuổi 20, hăng say giảng dạy trong lòng phơi phới với những bản nhạc “Đuốc hồng tuổi trẻ, Tuổi trẻ lên đường, Tiếng gọi thanh niên...” Tôi sẽ kể các bạn nghe vì sao tôi chọn nhiệm sở này.
Tôi có chút máu văn nghệ, chẳng vậy thời gian học tập ở trường Tổng Hợp tôi thường lén nhà đi sinh hoạt văn nghệ với các bạn Du Ca. Ba má tôi không cho phép chỉ bắt chú tâm vào chuyện học. Tôi mê ca nhạc do anh Nguyễn Đức Quang làm trưởng nhóm, thời mới lớn những bản nhạc hùng ca là thần tượng của chúng tôi, tôi và các bạn sinh hoạt trong nhóm Du ca Lòng Mẹ do anh Ng Quyết Thắng làm trưởng toán. Chúng tôi vẫn thường
hát với nhau Việt Nam Quê Hương ngạo nghễ, Tình ca dân tộc, Đường ta đi tới, Không phải là lúc... đó chính là hành trang vào đời của chúng tôi, những người trẻ hăng say, bắt tay xây dựng quê hương một đất nước nghèo khổ, tan hoang vì chiến tranh, đói nghèo bất công và thù hận... các bạn tôi đã có một số hy sinh khi đi sinh hoạt... nhưng chúng tôi không sờn lòng vẫn tiến tới, bất chấp gian nguy chờ đón. Chúng tôi được un đúc một tinh thần không ngại khó để hiến mình cho tổ quôc. Với tuổi trẻ hăng say, đi bất cứ nới đâu về đâu tôi đã chọn nhiệm sở trường Nông Lâm Súc, các em học sinh quần áo nâu đơn sơ giản dị, học nghề ngang bằng học kiến thức. Tôi thương các em đôi mắt ngây thơ, áo quần lam lũ, cố gắng học lấy mảnh bằng cho cuộc đời tương lai sáng sủa hơn. Sau những giờ thực tp ở Trung tâm Nông Lâm Nghiệp, tôi càng khẳng định rõ hơn hướng đi tiến về nông thôn, mang kiến thức đến dân quê một nắng hai sương, cày sâu cuốc bẫm... Học sinh của tôi rất ngoan ngoãn, siêng năng, hiền lành đến độ ngờ nghệch, nhưng trên hết chúng rất chân chất. Ngoài giờ học lý thuyết ở trường, tôi theo các em về những vùng xa như Phước An, Đạt Lý, Buôn Hồ... phần đông gia đình các em làm rẫy cà phê, có em nhà nghèo trồng toàn khoai bắp... dù vậy cô trò rất vui. Tôi thường tập dợt cho các em những bài hát ca ngợi quê hương, tổ quôc, yêu đồng bào ngay cả người dân tộc, nhờ vậy các em đã có một nhãn quan khác với người dân thiểu số nghèo khổ thất học. Thầy trò chúng tôi ngoài giờ học ở trường thường đi sinh hoạt tập thể ngoài trời, đi thăm các anh Thương bệnh binh ở quân y viện, vào các buôn làng hẻo lánh phát thuốc phát quà... hay giúp đỡ những người già khổ sở thiếu thốn… Thật là một thời đáng nhớ, cách đây đã mấy mươi năm mà vẫn hiển hiện như vừa mới hôm qua… Bây giờ ngồi nhớ lại vẫn thấy bồi hồi xao xuyến…
Thanh Tài


No comments:

Post a Comment