Thursday, November 24, 2011

Nhật Ký Nửa Đêm, Trang 3 - Thầy Khánh về Việt Nam

Ngày 12/11/2011
15g30 gọi điện cho thầy hẹn 16g đến đón thầy. Thầy có tác phong làm việc rất khoa học, việc gì cũng phải sắp xếp trước để không bị động (điểm này học trò chả giống thầy tí nào). Đúng 16g xuất hiện trước cổng nhà thầy, lại được một tràng sủa giòn giã đón tiếp, nhưng hôm nay tiếng sủa nghe thân mật hơn. Có lẽ đàn chó nhà thầy cũng đánh hơi được là mình hiền hoà khả ái và nhất là không xơi món cầy tơ. Thầy đã sẵn sàng nhưng vì còn sớm quá nên thầy trò ngồi ôn tiếp chuyện xưa xửa xừa xưa, nói hoài vẫn ưa.
Nhớ lại ngôi nhà của thầy ở BMT có cây bông giấy và một tủ sách to đùng đông đúc sách, đi học về mình và Hồng A hay ghé vào mượn truyện về đọc. Có lẽ tình yêu đối với văn thơ của bọn mình cũng ươm mầm đá từ đó...
Thầy nói thầy dạy ở Cần Thơ 5 năm, ở BMT có 3 năm nhưng học trò Cần Thơ không có ai liên lạc với thầy, có lẽ vì ở đó thầy dạy toàn nam sinh (thầy nói đó nghe, mình không có gan bịa ra đâu). Máy tính trong phòng thầy không vào mạng được, thầy nhờ mình vào xem thử nhưng mình cũng bó tay. Lúc đó ước gì úmbala Trần Dung tượng đá  hiện ra. 



16g50  taxi đến, hai thầy trò hồ hởi lên đường. Thầy hỏi: “Các bạn hôm trước đón thầy ở sân bay có đến dự hết không? Khoá 74 dự được khoảng bao nhiêu người?”. Biết trả lời sao? Lời bỗng ngọng, thôi đành hy vọng...
17g10 đến “The Myth (Thần Thoại)”, vợ chồng Hồng A đang đợi ở đầu ngõ. Bao nhiêu năm rồi thầy mới gặp lại học trò cưng và học trò cưng mới gặp lại thầy? Thầy nói: “Thấy em khác quá” (chắc là về hình thức). Mình thì thấy nội dung cũng khác xưa nhiều. Thuở ấy Hồng A nhất quỷ nhì ma, bây giờ (có vẻ) thùy mị nết na, chả bù với Nam Đà, Kim Hương, Minh Khuê, Hoàng Hạnh và mình càng già càng quậy bay tóc.


Tà tà đi vào, gặp thầy Sỹ và một số anh chị khóa 72 cũng đang hàn huyên. Chào hỏi xong, vào quán đã thấy Minh Khuê và một vài bạn ngồi chờ ở bàn ngoài sân. Quán này do Minh Khuê chọn, có khuôn viên rộng và thoáng, có những tàng cây cổ thụ xanh mát, những ngọn đèn nhiều màu rực sáng trên cao, thác nhân tạo róc rách chảy xuống hồ nước điểm những pho tượng thần thoại (chắc là để đúng với tên của quán)..., một mảnh thiên nhiên cách biệt với cảnh xô bồ mịt mù khói bụi của đường phố Sài Gòn. Tuy chẳng thể nào sánh được với cảnh rừng núi thâm trầm thác thật hùng vĩ hồ thật mênh mông của BMT nhưng cũng tạm đủ cho thầy trò quây quần họp mặt. Mình chỉ không thích đám bàn ghế, thấy chỏi chỏi làm sao.


Trời chiều âm u ầm ì có vẻ đe doạ: “Hãy đợi đấy, mưa đây, mưa đây”. Nhân viên phục vụ đề nghị dời vào trong nhà cho chắc ăn. Chui vào nhà thì tù túng, cả bọn cứ liều ngồi ngoài sân, chừng nào mưa thì chạy, mặc kệ nhân viên cũng tiếp tay với ông trời đe dọa: “Tối nay thứ bảy đông khách lắm, coi chừng đến lúc đó trong nhà cũng hết chỗ”.
Quan khách lai rai đến. Các thầy cô: vợ chồng cô Trâm - thầy  Lô, vợ chồng cô Minh Hưng - Thầy Vĩnh, thầy Sỹ và cô Thưởng rất nhiệt tình đã có mặt từ sớm mà nhiều học trò vẫn bóng chim ưng tăm cá sấu. Đã lâu lắm rồi mới hội ngộ với thầy Khánh, các thầy cô tay bắt mặt mừng, chuyện trò rôm rả. Ban hậu cần gồm Minh Khuê, Thi người điên giữa kinh thành, chị Hương khóa 72 đã bắt đầu chọn thực đơn. Quang Tâm không hổ danh là tráng sĩ, đón Hoàng Hạnh ở tận Cầu Đỏ Bình Thạnh bàn giao cho Tuyết Mai ở Phú Nhuận rồi chạy ngược lên Chợ Lớn đón Nam Đà. Kim Hương ơi ngày đó nhà mi đặt biệt danh cho Quang Cưa là Tráng sĩ Áo Đầm nên bây giờ hắn luôn xí phần đưa đón áo đầm. Tối nay bé Duy (lớp 10) đi học thêm nên không chở mẹ được. Học sinh ở Sài Gòn  từ cấp 1 (tiểu học) đã phải đi học thêm tối tăm xây xẩm mặt mày rồi. Nhớ lại bọn mình suốt 12 năm chỉ đến trường có một buổi, học ít chơi nhiều mà vẫn giỏi, tuổi học trò đầy ắp niềm vui rong chơi nghịch ngợm phá thầy phá bạn mà thấy thương cho đám hậu sinh.
18g rồi mà bàn tiệc còn lỗ chỗ như hàm răng sún. Thầy Khánh sốt ruột hỏi mình: “Phải chờ đến bao giờ? Các bạn ấy khi nào mới đến?”. Trời ơi, bộ thầy quên là bọn em xuất thân từ xứ sở cao su hay sao? Thôi thì cứ dọn mâm, thức ăn từ từ lên rồi các bạn ấy sẽ từ từ đến...
Trong lúc đó, thầy Khánh lấy máy hình đi chụp chân dung từng bạn, hình như thầy chuẩn bị làm bộ ảnh mới cho diễn đàn 74. Chụp xong còn đưa cho đương sự xem có vừa ý không? Thế là lũ tiểu yêu lại giở trò nhõng nhẽo hình này xấu hoắc thầy ơi, thầy chụp lại cho em tấm khác đi... Thầy thật là hiền, học trò đòi gì cũng chiều, có con khỉ thầy phải chụp đến lần thứ ba mới chịu buông tha cho thầy.


Cuối cùng thì bàn tiệc cũng đầy những nụ cười tươi toe toét. Tổng cộng là 29 nụ, gần trọn vẹn cho một hàm răng xinh. Vị trí danh dự răng cửa dành cho các thầy cô và anh Cửu rể của 74, răng khểnh duyên dáng là Hồng A, Thôn, Thơm, răng nanh gian ác có Nam Đà, Hoàng Hạnh, mình, răng khôn thông minh tài giỏi là Minh Khuê, răng hàm oai phong lẫm liệt có Tuyết Mai, Thi, Quang Cưa, Chí Hòa (không có răng giả  cũng không có răng sâu, thiếu bé Duy răng sữa và vài cái răng hàm Xuân Anh, Bình...). Như vậy phe 74 có 9 cô nương hoàn toàn áp đảo 2 quí ông Quang Cưa và Chí Hòa. Có lẽ vì nam nhi bận nhiều chuyện đại sự và ít ham ăn hơn nữ nhi. Phe 72 mình chỉ nhận ra anh Phúc mới gặp hôm đón thầy ở phi trường, chị Hương thì Khuê mới giới thiệu, còn các anh chị khác mình không quen biết nên không chú ý lắm. Mình nhút nhát lắm, gặp người lạ là im thin thít (hồi bé ba mẹ đã dặn không được nói chuyện với người lạ, sợ gặp phải mẹ mìn), hơn nữa mọi chuyện giao tế bên ngoài đã có Giám Đốc Sở Ngoại Vụ là Bùi Thị Minh Khuê lo liệu chu đáo rồi. Thế là mình chỉ lo ăn và lo kiếm đồng minh quậy.

Ái cha cha, hôm nay hạt tiêu sọ Nam Đà xứng đáng đoạt huy chương vàng môn quậy. Mọi người cứ xem hình là thấy ngay, hắn không chối vào đâu được. Nhưng hắn học bên lớp Pháp văn chưa biết tình sử Hoàng Hạnh - Chí Hòa nên đòi mình kể. Sự tích như vầy: mọi người có nhớ trong mail ngày 26/10/2011, Quang Cưa có nhắc đến hai băng quậy tiêu biểu cho hai phe tóc dài và tóc húi cua. Phe tóc dài thì có Hồng A, Tuyết Lang, Kim Hương, Hoàng Hạnh và mình, phe tóc húi cua thì có Quang Cưa, Quách Đình Chiến, Trương Chí Hòa và Bùi Đăng Sơn (4 cừu non chọi 5 sư tử thua là phải rồi). Hồi đó Hồng A lãng mạn và có tâm hồn thi sĩ nhất phe tóc dài (hình như cũng biết yêu sớm nhất), một ngày đẹp giời ả mượn tay các nhà thơ gả cho mỗi chàng một nàng. Kim Hương được gả cho Bùi Đăng Sơn, Tuyết Lang ghép đôi với Quang Cưa, Hoàng Hạnh se duyên với Chí Hòa, mình thì  sánh đôi với Quách đình Chiến. Còn ả thì sao? Bọn mình gả lại cho Hắc đế Hồng Giang. Mình còn nhớ bà mai Hồng A đã lấy bài thơ Giục Giã để làm sính lễ  cho mình:
Mau với chứ, vội vàng lên với chứ
Em, em ơi, tình non đã già rồi
Nàng nhang xanh, cô già nhỏ của tôi
Mau với chứ! Thời gian không đứng đợi


Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới
Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa
Nắng mọc chưa tin, hoa rụng không ngờ
Tình yêu đến, tình yêu đi ai biết!

Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt
Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài
Gấp đi Hương, Chiến rất sợ ngày mai
Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn
.............

Mau với chứ, vội vàng lên với chứ
Em, em ơi, tình non đã già rồi...
Xuân Diệu
(Tiếc là bài thơ của các cặp khác mình quên mất tiêu rồi, thủ phạm Hồng A có còn nhớ thì hôm nào kể lại nhé)
Gả để chọc ghẹo nhau cho vui chứ hồi đó đều là tình giả. Nhưng đâu chỉ có thế...

Tình Không Phải Tình
Một ngày gió thổi hơi hiu hiu,
Chí Hòa chống cằm ngồi buồn thiu
Tương lai mờ mịt xa xăm quá
Ra sao ngày sau thân liu điu

Như hiểu nỗi lòng chàng thư sinh
Thanh Hương xoè ra giấy trắng tinh
Mời chàng xem bói qua chữ ký
Công danh sự nghiệp, cả duyên tình

Mừng thầm đón bút ký liền tay
Nét lượn như phượng  múa rồng bay
Ký đẹp ngày sau đời ắt đẹp
Lòng vui không rượu vẫn say say...

Đâu chỉ mình chàng mộng vẩn vơ
Có người con gái bao ngây thơ
Mắt thường lơ đãng quên nhìn bảng
Hồn luồn qua cửa sổ dệt mơ

Hoàng tử nào đây sẽ cầm tay?
Cùng đi trên những thảm cỏ may
Chi Cao* hai đứa mình chung cốc
Kem ngọt cho tình thêm đắm say

Thanh Hương đưa trang giấy học trò
Tay ngọc ký ngay chẳng đắn đo
Xanh xanh ngòi bút ghi từng chữ
Tên Hoàng thị Hạnh nét tròn vo

Ký rồi, tên họ cũng viết xong
Đôi nai vàng thắc thỏm đợi mong
Thầy bói đoán gì đăm chiêu thế
Hung? Kiết? lo lo thắt cả lòng

Hồng A trả manh giấy cuộn tròn
Hồi hộp mở ra: “Giấy Kết Hôn”
Chú rể Chí Hòa, dâu Hoàng Hạnh
Đôi trẻ nhìn nhau điếng cả hồn

Chắc hẳn là ai đã mạo danh
Nét chữ này đâu phải của mình
Nhưng ở cuối trang, kỳ lạ quá
Hạnh, Hòa  hai chữ ký rành rành

Thôi thế đôi ta bị mắc lừa
Bứt tai vò tóc nuốt cay chua
Thầy bói hóa ra bà mai mối
Tức tối nhưng đành phải chịu thua

Mới thôi gần trọn bốn mươi năm
Đường trần rét mướt lạnh căm căm
Ngọn gió cuộc đời tan tác thổi
Mỗi người một phương trời xa xăm

Ai hay hội ngộ tuổi sang đông
Tình sử ngày xưa vẫn khắc lòng
Hòa, Hạnh, Hương, Hồng cười ngặt nghẽo
Chẳng nhớ là lưng đã sắp còng.

Nghe xong Nam Đà  khoái chí xách máy hình đi săn ảnh đôi uyên ương bất đắc dĩ. Mình kèm theo đây một tấm hình rất đẹp có đủ mặt chàng, nàng và hai bà mai, sau lưng là Quang Cưa và Nam Đà. Chí Hoà đã từng ấm ức: “Hồi đó tức lắm nhưng đành chịu trận”, bây giờ lại tươi hơn hớn choàng vai Hoàng Hạnh mình thấy nghi quá. Chắc phải bắt hắn hậu tạ mình với Hồng A vì đã tặng cho hắn và Hoàng Hạnh một mối tình giả để đời dễ gì ai có được. 



Cô Minh Hưng cũng nhắc lại có một lớp đã bỏ đầy sâu muồng vào ngăn kéo bàn cô nhưng cô không nhớ lớp nào. Lớp nào không biết chứ lớp 8/4 toàn con gái dịu dàng đoan trang bọn mình chắc chắn là không rồi. Nhác thấy dáng con sâu béo núc ních mềm nhũn ngọ nguậy, phe tóc dài nếu không xỉu tại chỗ thì cũng mặt mày tái mét, chân chạy bắn khói...
Thầy Vĩnh là thầy dạy mình Toán lớp 11. Mình còn nhớ thầy hiền nhưng rất nghiêm và làm việc rất nguyên tắc, dạy Hình Không Gian rất hay. Giờ thầy cả lớp học chăm chú lắm, không hề nghịch một mảy may. Mình hỏi: “Thầy có nhớ em không thầy?”, thầy cười: “Nhớ chứ vì em hay mặc áo len”. Hì hì vậy là nhờ cái áo len xám vật bất ly thân mà mình được nhớ lâu. Cả thầy Giõng, mỗi lần về Sài Gòn lại hô lên: “Thanh Hương, áo len đâu rồi?”
Thầy Lô thì mình hơi ngài ngại vì mình hơi dở Lý. Sao mình thấy môn Lý trừu tượng còn hơn Toán nữa. Thay công thức vào để làm bài tập thì vẫn được nhưng cứ mơ mơ hồ hồ làm sao. Các bạn có ai giống mình không, la lên, mình sẽ kết làm bạn nhau.


Cô Thưởng thì mình không được học nên không biết cô. Mới đầu Hoàng Hạnh còn tưởng cô là Thu Minh nữa chứ. Thầy Sỹ trông rất trẻ và vui vẻ không đáng sợ như ngày xưa. Hồi đó vào lớp thầy gọi tên ai là người đó bủn rủn tay chân, hồn vía lên mây, chữ nghĩa bỏ chạy. Thầy cũng rất hào phóng nữa: ấp a ấp úng: zero, bài tập nộp cho thầy giựt vội giựt vàng ở vở ra để giấy thủng bụng: zero. Thầy kể là có học sinh cũ khi gặp lại thầy đã nhắc lại: “Thầy ơi có lần thầy cho 25 bài tập về nhà, em làm 24 bài mà thầy vẫn cho  zero” (thầy nỡ lạnh lùng đến thế sao?). Nghĩ lại nhờ thầy khó tính mà mình rèn được tính cẩn trọng và làm việc gì cũng đến nơi đến chốn. Từ khi học thầy lớp 12 đến tận bây giờ, trước khi lấy tờ giấy đôi, bao giờ mình cũng tìm cái gì đó cạy kim ra, dù phải xước móng tay nhất quyết không để giấy thủng bụng. Thầy khó tính khét tiếng vậy nhưng bọn tiểu quỷ vẫn giở trò được như trong mail mà Quang Cưa đã kể. Giờ thầy hai phe ngồi hai dãy, thầy quay lên bắn đạn giấy chíu chíu từ dãy này qua dãy kia, thầy quay xuống lại im phăng phắc, toàn thiện xạ không có đạn nào lạc lên bảng nên thầy không phát hiện. Thầy trò đứng trò chuyện dưới tàng cây, mình xưng tội với thầy, thầy chỉ cười hiền không rầy la gì. Mình đã canh me rồi, thầy đi dự tiệc chắc chắn là không đem theo sổ điểm, làm sao mà cho mình  zero được. 


Ngay lúc đó Nam Đà lôi Chí Hòa, Hoàng Hạnh, Quang Cưa ra chụp hình vai kề vai hai “cặp đôi hoàn hảo” **. Nam Đà diễn tuồng xuất sắc đến nỗi thầy Sỹ vì đã biết vợ Quang Tâm là bác sĩ, hỏi mình và Hoàng Hạnh có phải Nam Đà là “phở tái nạm gân gầu” *** của Quang Tâm không. Mình và Hoàng Hạnh cười đến tắc thở: “Toàn là tình giả thầy ơi”... Chắc thầy không ngờ nổi học trò thầy, trẻ quậy đã đành, già vẫn chẳng đứng đắn nghiêm trang đạo mạo được tí nào. 


Thầy Khánh vui ngất ngây. Bọn mình quây lấy thầy, cả thầy lẫn trò chồng tay lên nhau hô YeYe, YeYe, YeYe. Thầy hứa là sẽ dành riêng cho khóa 74 thêm một ngày nữa dù lịch hẹn của thầy đã đầy ăm ắp. Thương thầy ghê.



Mọi người đã lục tục rời bàn tiệc chụp hình lưu niệm trước khi chia tay. Đông quá nên phải xếp thành hai hàng: ngắn gọn súc tích đứng một hàng, dài dòng văn tự đứng một hàng. Máy ảnh tha hồ nháy mắt cười. Trời vẫn thương nên chỉ dọa dẫm một tí lúc đầu tiệc mà không nỡ mưa. Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh (Xuân Diệu). Một đêm trời đẹp tình thầy trò tình đồng môn ấm áp, ra về lòng vẫn còn luyến tiếc, bụng nặng trĩu (đồ ăn)...


Mình đưa thầy về, sau đó mình đưa mình về, một mình tôi về với đêm ****...
Nhật ký nửa đêm do phóng viên mắt nhắm mắt mở thực hiện đến đây tạm khép lại. Có gì thiếu sót mong bà con châm chích.

Thanh Hương

Ghi chú
(*): Chi Cao: tên một tiệm kem ở Ban Mê Thuột
(**) “cặp đôi hoàn hảo”: Cặp Đôi Hoàn Hảo là tên một gameshow đang phát sóng trên truyền hình tại Sài Gòn
(***) “phở tái nạm gân gầu” : cơm là tiếng lóng chỉ vợ, phở là tiếng lóng chỉ bồ, dân đa tình (như Quang Cưa) có thành ngữ: chở phở đi ăn cơm, chở cơm đi ăn phở.
(****) một mình tôi về với đêm: nhái lời bài hát của Trịnh Công Sơn  một mình tôi về với tôi.


No comments:

Post a Comment