Đã là một đoạn đời đi qua thì không ai quên được dù nó vui hay buồn, mà đáng nhớ nhất là quãng đời học sinh.
Nhớ những ngày mưa nắng đến trường, qua nhà thầy Tùng khu Công chánh mùa hoa rơi không ai không có vài sợi hoa trắng trên tóc mang đến lớp (Bình không biết tên hoa gì). Ngày vào Thất I bỡ ngỡ cũng may có bạn từ Nhất C lên khá đông, còn con gái biết Hồng A, Xuân Trang, Diệp Thanh Xuân, D Thanh Mai, Bích Thủy... vì học thêm từ thầy Trị. Nhớ Trần Minh Thành đậu thủ khoa (đã mất) kế đó là Chinh, Luân, Bình, Phước... Ngày đó chỉ biết rượt bắt, đánh nhau bắt sâu muồng bỏ cổ áo Chinh. Lên đệ thất, Y Long hết dám ăn hiếp nữa vì lúc đó mình cao lên rồi, hi hi. Cô Vinh hướng dẫn ưa bảo mình nói chuyện, thực ra Hồ văn Tâm ngồi cạnh nói mình nghe thôi. Rất nhiều bạn nữa ai cũng hồn nhiên dễ thương cả.
Mệt nhất là học giờ sử địa của "bố" Đương, lớp ồn ào với Y Long, Mã Quới Dân (mất tích), Hoàng Hữu Khoan, Cấn Văn Chung(đã mất)...
Giờ Anh văn với cô Vân và thiếu tá Guillory khá sinh động.
Nói chung các thầy cô đều hiền và mình rất quý trọng, vẫn nhớ tất cả dù đã hơn 40 năm, công ơn đó mình ghi nhớ mãi.
Nhớ năm đó là tết Mậu Thân, lúc ấy mới biết đến chiến tranh, súng đạn, pháo kích và cả xác người... Khu cổng số 1 cháy bình địa tự nhiên thấy lo cho Phan Duy Luân, Trần Mậu Thành ở đó, tháng sau đi học gặp lại mới thấy mừng là còn đầy đủ.
Năm đệ thất qua đi, hè năm đó bạn bè cũng viết lưu bút, cũng có bạn lãng mạn ép cả hoa phượng dù chẳng biết tặng ai. Con gái lúc đó là một cái gì “lạ lẫm và xa vời quá.”........
Còn dài nhưng hẹn các bạn bài sau nghe, lúc này công trình hơi bận. Chúc các bạn và gia đình vui khỏe.
Trần Văn Bình
Đúng rồi Bình ơi: Công ơn thày cô mình luôn nhớ mãi.
ReplyDeleteViết tiếp đi Bình nhé, và các bạn ơi:"Ai làm thơ thì cứ làm thơ đi, ai viết văn thì cứ viết văn đi, Thôn vẽ tiếp đi, Minh Trung, Nam Đà, Thái, Dương (Phát), Kim Oanh,...để thấy mình còn có nhau...Để chung vui với nhau và để -biết đâu-lại có... "Tình Muộn" hoặc "Tình Hồi Sinh"
Rất thân mến,
Đỗ thế Hùng