I. Nhà tôi có 9 chị em gái, 5 người chọn nghề “Gõ đầu trẻ”. Chúng tôi dạy trước và sau 75, đến giờ chỉ còn 2 người bám theo nghề dù đã trên lục tuần.
Em gái tôi dạy tại một Trung Tâm Ngoại ngữ ở Saigon. Vì yêu nghề và cũng vì cuộc sống, nên dù mưa gió bão bùng, nắng nóng cháy da hay ô nhiễm trầm trọng, lúc nào cũng cưỡi con ngựa sắt phom phom trên quốc lộ, xuống tận các cơ sở. Nếu không đi, thì ở nhà điều hành công việc qua chiếc điện thoại bé bỏng. Chuyện về em tôi còn dài thậm thượt, thôi để đương sự “tỉ tê” thì hay hơn.
Bây giờ là chuyện của tôi.
Tôi hiện là cô giáo tại gia của mười mấy học trò đủ mọi lứa tuổi, từ 6 đến 17, đủ mọi cấp lớp, từ vỡ lòng đến 12. Đôi khi nhận dạy những khoá ngắn hạn cho người đi nước ngoài thăm gia đình, người đi làm cần chút ngoại ngữ. Dù ngắn ngày, nhưng tình thầy trò cũng keo sơn, gắn bó. Trò nhớ thầy, thỉnh thoảng gọi điện về thăm, hoặc ghé thăm thầy với món quà bé nhỏ trên tay. Chừng đó thôi cũng đủ an ủi cái tuổi “xưa nay hiếm” rồi.
Với học trò phổ thông, vì dạy tổng hợp như thế, nên đôi khi cô giáo mệt phờ với chương trình học đa dạng. Đôi khi có những kỷ niệm khó quên vì lời nói cử chỉ của học trò bé nhỏ và tiếng cười sảng khoái cứ thế tuôn như suối chảy. Tôi cũng tâm niệm “Nghề là nghiệp” nên đến bao giờ mắt mờ, tay run và trí lụt thì giải nghệ là vừa.
Ngoài ba chữ với học trò, tôi còn thêm một nghề tay trái nữa mà mãi đến hơn nửa đời người mới xuất đầu lộ diện; “nghề làm thơ”. Nói cho oai, chứ đâu dám tự nhận mình là “thi sĩ”. Thơ thì đủ thể loại: từ ca ngợi tình mẹ, tình gia đình, tình thầy trò đến tình bạn, nổi trội nhất vẫn là “tình yêu”. Phần nhiều là ướt át vì người đời vẫn thường nói “yêu đến chết”, “yêu đến răng long, đầu bạc”… nên còn sống, còn yêu và còn làm thơ.
II. Nhân dịp Ngày Nhà Giáo 20/11, được bạn bè mời họp mặt và được biết có một số thầy, cô hải ngoại về tham dự, nên tôi cũng có một bài nho nhỏ trước kính tặng thầy, cô sau tặng bạn bè và tặng cho cả học trò của mình.
Ngày Thầy Cô
Quê nhà réo gọi bấy lâu
Cung đàn muôn điệu bắc cầu Đông, Tây
Đẹp sao buổi sớm mai nầy
Thầy xưa, trò cũ sum vầy bên nhau
Thoạt nhìn bỡ ngỡ phút đầu
Thời gian có đợi ai đâu bao giờ
Muối sương điểm tóc bạc phơ
Tình thương thầy vẫn trao trò như xưa
Ơn thầy dầu dãi nắng mưa
Trò xin dâng tặng “Người đưa con đò”:
Đoá hoa tinh khiết thơm tho
Theo thầy trên những chuyến đò dọc ngang
Hồng Phượng
Chúc chị Ngày Thầy Cô : Vui – Khoẻ và sáng tác thật nhiều
No comments:
Post a Comment