Tôi còn nhớ mùa xuân năm cũ,
Nàng Xuân về, dịu dàng, yêu ái biết bao!
Nhưng Xuân ơi, đi biền biệt nơi nao?
Để tôi viết những vần thơ nghẹn ngào, nước mắt!
***
Ngày Tháng Ba năm ấy,
Và những đêm thâu không chợp mắt,
Khóc Xuân đi, đông lạnh đến ai ngờ!!
Ôi! tăm tối, u sầu... mùa đông đất nước!
Tan tác, âu lo, thương đau, bi, hận,
Nỗi niềm riêng biết ngỏ cùng ai!
Còn đâu nữa những ngày xưa, vui vầy, thân ái?
Những lớp người trôi dạt về đâu?
Vùi xác thân nơi biển cả, sông sâu,
Hay rừng rú âm u, xa xôi, thú dữ!!
... Không đến được bến bờ, hạnh phúc nơi nao?
***
Thôi, cũng đành... Cũng phải sống, vươn lên,
Dẫu ngậm đắng nuốt cay, bao ngày tháng!
Em, mọi phương trời, Tôi, vẫn nơi đây,
Cám ơn thời gian, phương thuốc đắng,
Năm tháng nhiệm màu xoa dịu nỗi đau!
Mùa xuân ấy, mùa Xuân Ly Tán,
Nỗi lòng người, bao xiết niềm đau!
Tôi còn nhớ, Ban mê chưa bao giờ buồn thế!
Xuân chẳng còn, héo hắt một trời thơ!
Giờ đây em ơi!
Bốn bể, năm châu, những nơi đâu em đã sống,
Bốn bể, năm châu, những nơi đâu em đã sống,
Đã là nhà, căn nhà một đời trôi nổi,
Đừng quên nhé em, xứ Bụi Mù Trời,
Quê hương đó, nhớ về thăm em nhé
Tìm lại ngày xưa,
Thời học trò, áo dài xanh thương mến, nhé Em!!
P. T. Minh Hưng
Cám ơn cô nhiều. Em "cảm" được thơ cô
ReplyDeleteKính
Đỗ Thế Hùng