Hai lần ngủ giữa cơn mê
Tỉnh ra chợt thấy lại về trần gian
Tường vôi, áo trắng. Ngỡ ngàng
Hình như ... ngày - đã muộn màng trăng sao
Người thân, quên, nhớ ... Ừ, chào
Chừng như quen, lạ chưa bao giờ gần
Chợt thương, nhìn lại xác thân
Cưu mang hết cả triệu lần buồn vui
Trăm năm một giấc ngủ vùi
Là mê hay tỉnh, ngậm ngùi riêng ta
Thôi đành nửa cõi ta bà
Mai kia chung cuộc, sẽ qua một đời
Như Thương
No comments:
Post a Comment