Saturday, December 17, 2011

Thành phố bông phượng đỏ và nỗi nhớ…

               (Thương về quê nội xa xôi, nơi có con sông xưa,    
              thành phố cũ, nơi đã cho tôi cả một trời thơ và 
              nhạc…)

Bỗng nhớ triền miên khúc nhạc ve
Trời xanh thăm thẳm gọi trưa hè.
Gió nam thổi dạt cành bông phượng,
Sông một dòng xuôi chẳng trở về…

Thành phố bừng lên vạt nắng hồng,
Muôn ngàn lửa hạ nở tươi bông.
Hoa kia tô thắm màu môi lụa,
Tà áo qua sông có ngại ngùng?

Nhịp cầu ngơ ngác nét buồn nghiêng,
Thành quách rêu phong, kín nỗi niềm…
Xe đạp học trò quanh phố nhỏ,
Nghe lòng phơi phới chút tình êm!

Đường lên núi Ngự dốc quanh co,
Tiếng hát theo trăng, chở xuống đò.
Lai láng đôi bờ sương khói tỏa,
Trăng hòa nước gợn một dòng thơ…
 
Quốc Học im lìm đứng nhớ thương.
Bên tê Đồng Khánh hắt hiu buồn!
Mắt xanh mấy thuở triền miên mộng,
Áo tím đi về sót chút hương…

Đường vô thành nội sẽ cùng ai?
Hun hút đêm sâu tiếng thở dài…
Sen nở đầy hồ, trăng khuya khoắt,
Mùi thơm còn đượm chút tình phai!

Cây bưởi vưòn xưa trắng muốt bông,
Rung rinh gió nhớ ủ hương lòng.
Xuân xanh còn đợi mùa thi tới,
Nghiên bút buồn vui, tuổi phượng hồng!

Trưa hè mấy đứa lên lăng học,
Bông phượng rơi đầy, đỏ lối đi.
Xe đạp chở theo chồng sách nặng,
Mắt ai e ấp xanh bờ mi?

Tiếng ve gọi nhớ tình ai đó!
Xếp sách gối đầu giấc ngủ trưa.
Lăng tẩm đìu hiu, rừng vắng lặng,
Hai hàng tượng đá đứng ngu ngơ!

Chiều đạp xe về, nắng xuống vai.
Phượng rơi lặng lẽ... phượng rơi hoài!
Nhặt hoa ép vội vào trang sách...
Hoa với tình em, có úa phai?

Vĩ Dạ nằm nghe sóng nước xao,
Kim Luông, Thiên Mụ nắng hốm nào,
Mắt nàng Tôn Nữ... còn xa vắng,
Lá trúc... còn che kín ngõ sầu?

Tôi ngỡ tôi về trên lối mây,
Phố xưa loang nắng, phượng khô gầy.
Ve kêu khắc khoải, lòng thêm nặng,
Với nhánh phượng buồn như ngủ say!

                                            S.A Hè 2005
                                            Nguyễn Thủy Nam




No comments:

Post a Comment