Tặng Kim Hương, tức nhà thơ Như Thương và tiểu thư Đạt Lý.
Có phải thơ là cõi mộng mơ
Mây êm êm trôi, trời xanh lơ
Lên xe xuống ngựa, đời tươi quá
Ta một ngày xưa rất tiểu thơ
Có phải thơ là chốn Bồng Lai
Dưới trăng hạc múa nhịp khoan thai
Gió dìu dặt thổi, sương huyền ảo
Yểu điệu nàng tiên nhẹ gót hài
Có phải thơ là vạt cỏ xanh
Ta ngồi bên nhau, tình long lanh
Là đường phượng đỏ lung linh nắng
Tay trong tay như đi trong tranh
Có phải thơ là chốn bình yên
Mặc ai lừa lọc, ai đảo điên
Ta với nàng thơ cùng đối ẩm
Tham, sân, si, mạn... bỏ ngoài hiên
Có phải thơ là nỗi tiếc thương
Ta xưa từng có một thiên đường
Khi hoàng hôn tím sầu xa xứ
Thơ đưa ta về thăm cố hương
Có phải thơ là một bờ vai
Cho ta ngả xuống khóc tình phai
Đếm bao cay đắng thân luân lạc
Xót đời cơm áo lắm chông gai
Có phải thơ là nỗi cô đơn
Ta dấu đời sau chuỗi cười dòn
Khi hồn tịch mịch bơ vơ quá
Nương náu vào thơ cho ấm hơn
Có phải thơ là chốn lãng quên
Những cơn đau siết ngực triền miên
Khi đêm gieo xuống ngàn sao sáng
Ta sắc thơ thành chén thuốc tiên
Thơ ơi, thơ là thơ, là thơ...
Thanh Hương
Có phải thơ là cõi mộng mơ
Mây êm êm trôi, trời xanh lơ
Lên xe xuống ngựa, đời tươi quá
Ta một ngày xưa rất tiểu thơ
Có phải thơ là chốn Bồng Lai
Dưới trăng hạc múa nhịp khoan thai
Gió dìu dặt thổi, sương huyền ảo
Yểu điệu nàng tiên nhẹ gót hài
Có phải thơ là vạt cỏ xanh
Ta ngồi bên nhau, tình long lanh
Là đường phượng đỏ lung linh nắng
Tay trong tay như đi trong tranh
Có phải thơ là chốn bình yên
Mặc ai lừa lọc, ai đảo điên
Ta với nàng thơ cùng đối ẩm
Tham, sân, si, mạn... bỏ ngoài hiên
Có phải thơ là nỗi tiếc thương
Ta xưa từng có một thiên đường
Khi hoàng hôn tím sầu xa xứ
Thơ đưa ta về thăm cố hương
Có phải thơ là một bờ vai
Cho ta ngả xuống khóc tình phai
Đếm bao cay đắng thân luân lạc
Xót đời cơm áo lắm chông gai
Có phải thơ là nỗi cô đơn
Ta dấu đời sau chuỗi cười dòn
Khi hồn tịch mịch bơ vơ quá
Nương náu vào thơ cho ấm hơn
Có phải thơ là chốn lãng quên
Những cơn đau siết ngực triền miên
Khi đêm gieo xuống ngàn sao sáng
Ta sắc thơ thành chén thuốc tiên
Thơ ơi, thơ là thơ, là thơ...
Thanh Hương
No comments:
Post a Comment