Sunday, August 21, 2011

Những Dòng Thơ Nhạc Của Lớp 74

Phạm Kim Hương (Như Thương)

Ngậm Hoài Môi Em

Thơ Như Thương, PPS Hương Kiều Loan

Tình cờ em ngậm sương mai
Nở thơm cõi mộng trang đài phấn hương
Đợi em một cõi Vô Thường
Lối mòn rêu phủ dặm đường tìm nhau

Bụi trần em chợt võ vàng
Ừ thôi ta sẽ muộn màng bên em
Anh ơi, vạn nẻo bể dâu
Cuối đời em... áo nhạt mầu thời gian

Thân như ôm siết thân mềm
Gối chăn đã lỡ, nửa đêm âm thầm
Phiến môi em thuở xa xăm
Nghe như mộng đỏ trăm năm đa tình

Yêu em giữa cõi phù sinh
Khát khao riêng nỗi lặng thinh vơi đầy
Nụ hôn chết giữa ngất ngây
Vòng tay giữ lại đêm này, sợ phai

Cuồng si theo dấu tóc mai
Lòng ta trầm khúc, ngậm hoài môi em


Mùa Đông Lụa Đỏ

Thơ Như Thương, PPS Hương Kiều Loan
Em quàng khăn lụa mùa đông
Dịu dàng một mảnh tơ lòng vương mang
Cuối thu sắc đỏ sắc vàng
Nắng ươm màu nắng rộn ràng đi đâu

Lá hoa mừng phút nhiệm mầu
Trải chân mỏi bước qua cầu nhân gian
Thôi em vuông lụa muộn màng
Ân tình một thuở thiên đàng thanh xuân

Vô tình son phấn ngọc trân
Luyến lưu năm tháng xoay vần nắng mưa
Ừ thì ngần ấy vẫn chưa
Tàn phai nhan sắc thuở xưa dáng kiều

Dẫu như len lén ít nhiều
Tóc phai sương khói, mây chiều hoàng hôn
Mùa đông lụa đỏ vô ngôn
Đất trời cũng chợt nghe xôn xao lòng


Nụ Mềm Thao Thức

Trăng thao thức giấc nửa đêm
Khuya bầu nguyệt trở giấc mềm đợi anh
Lắt lay thương nhớ qua mành
Tương tư như thể một nhành nụ thơm

Trang Web MỘT CÕI NHƯ THƯƠNG:
https://sites.google.com/site/trangthonhuthuong/home
Blog NHƯ THƯƠNG:
www.nhuthuongbmt.blogspot.com

Phùng Tất Đạt

Cảm Xúc Núi
Bài thơ"Cảm xúc núi" Phùng Tất Đạt làm sau ngày mất của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn,gọi là một chút tưởng nhớ đến người nhạc sĩ tài danh này.

Nghe một ngày bóng núi 
bỗng dời qua trăm năm
Có tiếng ai vừa nằm 
thôi gieo lời cỏ lạ

Ơi! Ngày buồn bỗng tới 
nỗi niềm tôi mênh mang
Những cánh hoa vội vàng 
khép thành tiếng bờ môi

Những cảm nghĩ cuộc đời
Biết đâu niềm chưa tới?
Những nỗi nhớ mệt nhoài
Thành những tiếng cười vui

Những vô cùng của núi
thành nỗi ấm đời tôi
Tiếng ca nào đọng mãi
làm riêng mỗi cuộc đời

Nghe một ngày bóng núi
bỗng dời qua trăm năm
Có tiếng ai vừa nằm
thôi gieo lời cỏ lạ

Ơi! Ngày buồn bỗng tới 
nỗi niềm tôi mênh mang
Những cánh hoa vội vàng 
khép thành tiếng bờ môi

Những cảm nghĩ cuộc đời
Biết đâu điều chưa tới?
Những nỗi nhớ mệt nhoài
Thành những tiếng cười vui

Những vô cùng của núi
thành nỗi ấm đời tôi
Tiếng ca nào đọng mãi
làm riêng mỗi cuộc đời

Giữa nôi đời nhiều lúc
Tiếng ru buồn thảnh thơi
Bóng tôi dường lạ lẫm
Sao chia em ngậm ngùi?

Giữa nôi đời nhiều lúc
Tiếng ru buồn thảnh thơi
Bóng tôi dường lạ lẫm
Sao chia em ngậm ngùi?


Bài thơ này đã được Nhạc sĩ Đỗ Thất Kinh phổ nhạc, với tiếng hát của Ca Sĩ Ngọc Huy. Quý vị có thể thưởng thức tác phẩm này bằng cách vào YouTube link sau đây:







Saturday, August 20, 2011

Thèm Được Thêm Một Lần Xếp Hàng

Kim Hương - 08/15/2011

Mình  thèm được thêm một lần xếp hàng lau nhau trước lớp chờ thầy cô đến ....
Kim Hương thì thèm được ...
Thầy Liễn thông báo lớp mình nghỉ vì thầy / cô bị đau !!!
Thế là lũ tiểu quỷ cột áo dài đi Thác Nhà Đèn  !!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sướng thì thôi !

Thanh Hương - 08/15/2011

Các bạn ơi, tên các thầy cô cũ có gợi lại cho các bạn kỷ niệm nào không? Mình nhớ những giờ chơi đùa lên bàn thầy châu đầu xem điểm, có người (hình như cả mình nữa) đã nghịch dại buộc tà áo hai bạn lại với nhau, thế là hôm sau lại có bạn phải đến trường với chiếc áo dài vá ngang lưng. Mình nhớ thầy Nam khó tính đã xé bài thi Đệ nhị bán niên môn Lý Hoá của lớp 9/4 bọn mình rồi bắt cả lớp phải thi lại. Mình nhớ những lúc say mê nghe cô Oanh Trảo xinh đẹp cứ cuối giờ là đọc cho cả lớp vài trang truyện Tấm Lòng Vàng. Mình nhớ bạn Mỹ Lai  có hai bím tóc Na Tra là học trò cưng  của cô Diệm Phương, đâu có ai ngờ bạn  Mỹ Lai học giỏi luôn tươi cười ấy lại từ biệt cuộc đời quá sớm. Mình nhớ thầy Khánh đã dạy lớp mình cách sử dụng  bút chì xanh đỏ, ngay lúc đó mình thấy rất buồn cười  nhưng khi áp dụng lại rất hay, nhờ nó mà mình tổ chức công việc khoa học hơn. Mình nhớ bộ điệu sinh động của thầy Phú Thành Sang luôn làm cho cả lớp cười mỏi miệng, nhớ thầy Tùng với cặp kính đen rất hình sự, nhớ thầy Ngự luôn cười mình "Mùa nực mặc áo bông", thầy cũng đã ra đi rồi...

Thanh  Hương